Ở một góc nhỏ trong trung tâm kiểm định của Vestiaire Collective tại Pháp, Mélissa B. – một chuyên gia thẩm định hàng hiệu – nhẹ nhàng đeo găng tay cotton, đặt chiếc túi Hermès Birkin trị giá 18.000 USD lên bàn và bắt đầu cuộc kiểm tra nghiêm ngặt.
Không phải là một quy trình khoa học khô khan. Cô kiểm tra từng đường chỉ, mép da, thậm chí... ngửi cả mùi da để phân biệt thật - giả. Những thao tác tưởng chừng “nghệ thuật” ấy lại vô cùng cần thiết trong thế giới hàng hiệu đang bị xâm lấn bởi hàng nhái tinh vi.
Mélissa B. kiểm tra một đôi giày Saint Laurent là thật hay giả bằng cách ngửi mùi da.
Hàng giả bây giờ không còn là túi rẻ tiền ngoài chợ
Giờ đây, “super fake” – hay hàng siêu giả – là một khái niệm quen thuộc với những người trong ngành. Đây là những sản phẩm nhái gần như hoàn hảo, đến mức ngay cả dân chuyên nghiệp cũng phải dùng đèn UV, kính lúp, kiểm tra mùi, độ nhám của da, kim loại… để xác định.
Thậm chí, có những chiếc túi giả còn được làm từ chính nguyên liệu và phụ kiện lấy từ... nhà cung cấp của hãng thật. Một cú đánh thẳng vào lòng tin của người tiêu dùng.
Thị trường đồ hiệu đã qua sử dụng – vừa bùng nổ vừa "đau đầu"
Doanh số thị trường đồ hiệu secondhand đã vượt mốc 50 tỷ USD trong năm 2024 – con số còn cao hơn mức tăng trưởng của thị trường hàng hiệu mới.
Người mua ngày càng chuộng hàng cũ vì:
✔ Giá mềm hơn
✔ Đa dạng mẫu mã, có cả những mẫu “ngừng sản xuất”
✔ Bắt kịp xu hướng "sống xanh", tái sử dụng
Tuy nhiên, càng phát triển, càng dễ bị lợi dụng. Theo Vestiaire, tỷ lệ hàng bị loại vì nghi ngờ giả mạo đã tăng từ 1/3 lên hơn một nửa chỉ trong vài năm.
Các thương hiệu lớn vừa lo, vừa không thể bỏ qua
Chanel, Hermès, Louis Vuitton… từng kiên quyết phản đối thị trường đồ cũ, lo sợ mất tính độc quyền. Nhưng trớ trêu thay, sản phẩm của họ lại là những món bán chạy nhất trên các sàn đồ hiệu đã qua sử dụng.
Vấn đề là không có tiêu chuẩn toàn cầu cho việc xác thực hàng hiệu. Các nền tảng như Vestiaire hay The RealReal buộc phải sử dụng những cụm từ mơ hồ như “đã được thẩm định” thay vì “hàng thật”.
Để tăng độ tin cậy, họ đầu tư mạnh vào đào tạo: nhân viên mới phải trải qua 750 giờ học về vật liệu, sản xuất, kỹ thuật kiểm định và cách phát hiện hàng giả mới nhất.
Công nghệ vào cuộc – nhưng không đủ
Một số giải pháp công nghệ đã được triển khai:
-
Blockchain lưu trữ lịch sử sản phẩm (LVMH)
-
Chip siêu nhỏ gắn vào sản phẩm (Chanel)
-
Hộ chiếu sản phẩm kỹ thuật số của EU
Nhưng trong thực tế, nhiều người tiêu dùng không quan tâm thật hay giả. Họ chỉ muốn có “cái nhìn giống nhau” – một chiếc túi mang vẻ ngoài của Hermès nhưng giá 78 USD, như mẫu “Wirkin” từng bán hết veo trên Walmart.
Khi “hàng giả” không còn bị coi là cấm kỵ
Một phần nguyên nhân là vì chất lượng của chính hàng thật đang khiến người dùng thất vọng. Mức giá “trên trời” nhưng sản phẩm dễ hỏng, khó bảo hành, dịch vụ không tương xứng khiến khách hàng không còn trung thành như trước.
Theo một khảo sát tại Mỹ, 1/3 người trưởng thành thừa nhận từng cố ý mua hàng giả. Không phải ai cũng muốn sở hữu “hàng thật” chỉ để được gọi là sành điệu – với nhiều người, “trông giống là đủ”.
Các kiểm định viên dùng kính lúp để kiểm tra đồng hồ là thật hay giả.
Hàng hiệu – thật hay giả – đang đứng trước thử thách lớn
Câu hỏi đặt ra là: Giữa thật và giả, cái gì mới quan trọng hơn?
Nếu công nghệ và con người cũng phải vất vả để phân biệt, liệu điều đó có còn quan trọng? Có lẽ, giá trị của hàng hiệu trong tương lai không còn nằm ở logo hay vẻ ngoài, mà là chất lượng, trải nghiệm và câu chuyện phía sau mỗi sản phẩm.
Nếu các thương hiệu không chứng minh được điều đó, rất có thể ranh giới giữa thật và giả sẽ mờ nhạt với thế hệ mới – những người chọn “tiếp cận” thay vì “độc quyền”.